1. VNNP: VNNP đang có trên tay tuyển tập thơ văn "Xóm Ðình Ða Cát" xuất bản năm 2000 và tập thơ "Nhánh Rong Phiêu" xuất bản năm 1999. Phải nói là khi đọc truyện và thơ của anh, VNNP rất là cảm động nên mới có cuộc phỏng vấn hôm nay. Xin anh giới thiệu sơ về mình với độc giả VNNP. THS: Trước tiên xin cám ơn chị Tường Vi đã dành cho một dịp để tôi tìm đến với Quý độc giả VNNP. Gọi là phỏng vấn, nghe quan trọng rồi đâm ra ngại ngùng. Xin cứ để tự nhiên và cứ xem đây là những lời tâm sự, nghe nhẹ nhàng và thân tình hơn. 2. VNNP: Trong tuyển tập thơ văn "Xóm Ðình Ða Cát", anh đã gọi "Xóm Ðình Ða Cát" là "một trời quê nhỏ". Xin anh nói thêm về vùng đất này, những kỷ niệm đã khiến anh viết thành câu chuyện nàỵ THS: Ðúng, Xóm Ðình Ða Cát là một trời quê nhỏ của tôi bởi vì chính tại nơi này tôi đã sinh ra và lớn lên. Cũng chính tại nơi này trong khuôn viên sân đình nhỏ hẹp qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Ðông tôi cùng đám bạn nhỏ đã gắn bó rất nhiều kỷ niệm thuở ấu thơ. Cũng chính tại nơi này đã nẩy mầm lớn mạnh trong tôi tình yêu quê hương, đã cho tôi thấu lẽ tình-làng-nghĩa-xóm, đã dạy cho tôi lòng yêu thương Oâng, Bà,Cha, Mẹ, Anh Em, Bằng hữu. Và cũng chính tại nơi này, đời đã cho tôi một ân sủng lớn lao. Là tôi có được tình yêu với người bạn gái nhỏ cùng chung xóm đình.. Tôi cứ luôn nghĩ rằng : trong một trời quê rộng lớn, có thầm lặng riêng ra một góc-trời-quê-nhỏ. Góc trời quê nhỏ của tôi là Xóm Ðình Ða Cát. 3. VNNP: Ngoài những truyện ngắn, XÐC còn có những câu thơ rất quê hương như đoạn sau đây trong bài "Mưa": THS: Riêng tôi, đã rất từ lâu, tôi vẫn làm thơ từ những điều thật sự xảy ra trong cuộc sống. Nhất là những kỷ niệm thì lại càng thật hơn. Nếu nói thêm ra thì người viết, là tôi và người đầu tiên đọc, là tôi, cảm thấy không đủ rung động thật lòng . Còn nếu bớt đi thì thiệt là quá tội. Kỷ niệm mà ! Làm răng mà bớt của người ta được. Do đó, những câu thơ chị trích dẫn hoàn toàn là kỷ niệm của tôi và người tôi yêu với thành phố Ðàlạt. Hầu như ai ở Ðàlạt cũng đã có một lần (là quá ít ) ăn "trái bắp nướng thoa mỡ hành nóng hổi" giữa tiết trời se lạnh ở góc phố Minh Mạng, Duy Tân hay Hòa Bình...... 4. VNNP. Trong tập thơ "Nhánh Rong Phiêu" gồm hai tiểu tập thơ "Bên Trời Cố Quận" và "Thơ Tình Giấy Nõn". Xin anh cho biết vì sao anh lại chia ra làm hai phần như vậy ? THS: Chia ra làm hai không có nghĩa là ngăn cách. Thật ra thì chỉ có một thôi. Cố tình đặt riêng ra và cho một cái nhan tiểu đề cho dễ nhớ. Phần đầu, nếu chị để ý thì thấy rằng viết cho bạn bè, cho quê hương. Còn phần hai thì viết cho người mình thương và những nơi chốn mà mình có nhiều kỷ niệm. 5. THS: Hình ảnh nào cũng thích cả. Cuối cùng cũng chỉ là của chung. Cũng là nhánh-rong-phiêu trên vùng đất trời xa lạ. Mỗi khi nhớ về thì thấy thương hết cả hai. Do đó mới có những vần thơ gởi gấm tâm sự đầy vơi đến với độc giả. 6. VNNP: THS: Tôi nhớ có một lần (và sau đó, nhiều lần nữa) tôi may mắn có bài ( và những bài ) thơ được diễn ngâm. Sau khi nghe xong có người bật khóc. Chị thấy sao ? Do người diễn ngâm. Do lời thơ. Hay do chính tâm trạng của người thơ đặt vào trong đó để thơ trở thành một đời sống có cảm xúc có hỉ nộ ái ố... 7. VNNP: THS: Nội cái việc thường gởi bài cộng tác lại hết lời khuyến khích VNNP liên mạng thì chị cũng biết rồi. Ðâu phải chỉ có riêng tôi mà quý độc giả (càng ngày càng đông) đều hoan nghênh hưởng ứng hình thức đọc các báo trên liên mạng. 8. VNNP: VNNP xin cám ơn anh đã bỏ thời gian nói chuyện với độc giả VNNP. Xin chúc anh có sáng tác mới trong năm 2001 THS: Một lần nữa xin cám ơn chị Tường Vi và VNNP. Và trong dịp may hiếm hoi này xin chị cho tôi được bày tỏ sự xúc động chân thành đến những độc giả trong thời gian qua đã có thư riêng khuyến khích bày tỏ lòng ưu ái đối với tác giả sau khi đọc Nhánh Rong Phiêu và Xóm Ðình Ða Cát. Xin cám ơn Quý độc giả đã đến với lời tâm sự của tôi.
Thân hữu, Trâ`n Huy Sao, Thân hữu, Võ Tá Hân, Phạm Ngọc, Nguyễn Ðức Cươ`ng |
Thursday, June 28, 2007
Phỏng vấn trên Saigon online
Chiều Ba Mươi Tết
Con Én cô đơn trời viễn xứ. Lạc cả đường bay, lạ tháng ngày. Tôi cũng chung thân trời vay mượn. Có gì đâu để gọi Mùa Xuân ! Ai thấu lòng người xa cố quận. Chiều Ba-mươi đi giữa phố, buồn. Quanh thân chỉ thấy toàn xa lạ. Quạnh hiu nỗi nhớ đến não lòng ! Bạn bè dăm đứa giờ xa biệt. Tiếng cười cao ngạo lạc trời xa. Đứa mất, đứa còn nào ai biết. Quan san muôn dặm lắm thăng trầm. Con phố ngày Xuân xưa mất dấu. Để nắng vàng thương nhớ dáng ai. Em đi từ ấy, xa từ ấy. Mùa Xuân còn lại nỗi u hoài.Và cả con đường qua xóm nhỏ. Có còn giữ lại chuyện ngày xưa ? Hay đã phong rêu xanh lối cỏ. Từ ngày hai đứa lacï trời xa...Trời xa ! Ừ nhỉ, trời xa quá. Với hoài không níu được Ngày Xưa. Thôi đành, cứ để ngày trôi lạc. Để tháng, năm vùi dập bể dâu. Chỉ có tôi chiều Ba-mươi Tết. Nhìn bóng mình nghiêng-lạc-rã-rời. Ngỡ mất dấu bao năm biền biệt. Nay nhìn ra, chưa đến nổi, nhạt nhòa...
Xuân Này Đọc Lại Bài Thơ Cũ
tình cờ lật lại trang thơ cũ
giấy lỏng bìa quăn theo tháng, năm
nét chữ học trò phai dấu mực
bài thơ tôi viết dịp đầu Xuân
bài thơ viết tặng em, ngày ấy
từ một mùa Xuân tuổi học trò
dẫu chỉ mấy câu thôi, rất ngắn
mà sao đọc mãi vẫn chưa xong !
mỗi câu như kéo thời gian lại
lòng cứ bâng khuâng gởi nhớ về
chút tình lãng mạn ngày thơ dại
lần lựa theo cùng nỗi nhớ em
tôi nhớ, như in, đường xóm nhỏ
có gốc Mai già cỗi tháng, năm
mỗi độ Xuân về hoa rộ nở
xôn xao cánh Én đã gọi bầy
quỳ Hương cuối Chạp chưa tàn hết
vàng lối về qua dốc Tuệ Quang
cái nắng hanh se mang hương Tết
trải dài theo đồi cỏ Mai Anh
nhà em, hồi đó, đầu con dốc
đối diện hàng Mai góc sân Chùa
cạnh con đường đất vào núi Trọc
đâu như, gần lắm, bến xe Lam
tôi viết bài thơ này, tôi nhớ
năm em còn học Bùi Thị Xuân
hai đứa cùng chung đường Xóm nhỏ
chung cái nôn nao, cái liếc thầm
buổi hẹn đầu tiên đường Hải Thượng
đông vui vào dịp đón Xuân về
thiên hạ đổ dồn ra phố lớn
tụi mình thầm lặng một trời riêng
tà áo xanh giữa mùa Xuân thắm
quấn quít đùa theo gió Đồi Cù
tiếng pháo rộn ràng khu Mả Thánh
miếng mứt gừng cay ngọt cắn đôi
trầm hương khói quyện trời xanh ngát
em đứng thành tâm khấn nguyện thầm
quẻ xăm Thượng-Thượng chùa Linh Giác
rộn tiếng cười vui ngày đầu năm
kịp lúc đưa em về Xóm nhỏ
chỉ còn đơn lẻ một mình tôi
đêm ấy, bên đèn khuya đối bóng
tôi viết bài thơ, rất ngắn lời
là tình tôi đó, em yêu dấu
dẫu ngắn, dài chi cũng mặc lòng
bởi vì Thơ viết lời chân thật
bằng trái tim và, nỗi nhớ mong
bài thơ tôi viết thời trai trẻ
lời thơ vụng dại tuổi học trò
cũng đủ cho lòng em xao xuyến
theo tôi từ ấy đến bây giờ
xuân này, đọc lại bài thơ cũ
ngỡ mình trở lại tuổi đôi mươi
dấu vết thời gian tràn mưa lũ
chuyện xưa mà tưởng mới đây thôi...
em ơi ! Ngày ấy, bài thơ ngắn
giờ đây tôi lại tiếp thêm vần
nối thêm kỷ niệm đời lưu lạc
vui buồn cùng đọc ngày đầu Xuân...
Lãng Mạn Về Chưa?
thơ vá quanh hồn rách mướp tả tơi
em khéo tay đột dùm anh với
để yên anh chọn sợi nhớ sợi thương
nếu sợi nhớ, em chèn thêm mấy sợi
nếu sợi thương, em gút kỹ giùm anh
cột hai mối cho thiệt là liền lạc
để nhìn vô chỉ thấy nhớ thương
chỉ thấy từ trên xuống dưới một đường
không so lệch không ngã nghiêng phiền dỗi
em gắng nghe. Gắng đi đừng vội
dù thiên thu anh vẫn đợi chờ
anh thè thẹ lén nhìn vô cho rõ
để canh chừng coi lãng mạn về chưa!...
Thơ và Em
để em đọc và, để em lặng sầu
một bài chỉ có một câu
một câu gạn lọc cho đau điếng lòng
tựa như nước chảy xuôi dòng
ai ngờ có một nhánh rong lạc loài
cảm ơn em, cảm ân đời
để cho tôi có một lời-thơ-tôi...
Thu
em áo lụa đôi tà
anh dỗ đời phương lạ
theo tháng ngày phôi pha
đường cố hương xa ngái
sao gởi đặng tất lòng
mây trời tơ phiếm mỏng
nhạt nắng mùa Thu xưa
gởi mưa về cố quận
sầu giọt đọng trong đời
em vẫn hoài đứng đợi
bên hiên buồn thu. Mưa ...
Tự Tình
lạc nhau từ lúc lúc mình rời môi hôn
từ khi em biết dỗi hờn
là yêu rồi đấy! Biết buồn hay vui...
chỉ riêng một nỗi ngậm ngùi
là em. Bé. Mỏng. Đìu hiu phận mình
từ khi bắt được cuộc tình
em bâng khuâng chẳng biết vui hay buồn
đường đời bãng lãng như Thơ
anh ơi, em cũng bơ vơ như đời ...